1
Vu Lan
“Vu lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha.”
2
Chuông ngân vọng gọi mùa báo hiếu
Đấng sinh thành dưỡng dục cù lao
Vấn vương mắt trẻ nghẹn ngào
Hướng về lòng mẹ, dạt dào mẹ ơi!
Nơi đất khách lẻ đời cô quạnh
Lạc rừng yêu lành lạnh buồn tênh
Tháng năm trôi nổi lênh đênh
Sông sâu đò vắng, gập ghềnh tuổi thơ…
Nhớ bóng mẹ phơ phơ đầu bạc
Dáng thân gầy, tuổi hạt cao non
Đáo hoa hồng, trái tim son
Dâng về cài mẹ năm mòn tháng hao…
Đèn hiu hắt , lao xao khói trắng
Qua mấy mùa cay đắng ngồi chong
Nửa hồn lưu xứ lệ đong
Nửa hồn về mẹ, cầu mong an lành…
Ân hiếu Nghĩa cam đành dang dở
Công mẹ cha, con nợ khắc sâu
Chuông lòng ngân đọng chất sầu
Tình nhà, sông núi đậm mầu trầm kha.
3
ĐỪNG ĐỢI MÙA BÁO HIẾU!
Đừng chờ đến tháng bảy
Đừng đợi lễ vu lan
Bớt toan tính luận bàn
Hãy nghĩ về cha mẹ
Chúng ta nay còn trẻ
Nhưng họ lại già rồi
Thời gian cứ lặng trôi
Có bao giờ quay ngược
Chữ hiếu ta tròn trước
Tranh thủ mỗi phút giây
Để ngày tháng sau này
Bản thân không hối tiếc
Đừng mải mê biền biệt
Đừng để họ đợi trông
Gái bận việc nhà chồng
Trai mải lo sự nghiệp
Mẹ cha buồn đâu biết
Tủi phận nào có hay
Giờ mâm cao cỗ đầy
Đâu còn ăn được nữa
Không có ai đợi cửa
Lúc vui bạn về khuya
Ai an ủi vỗ về
Khi đường đời khúc khuỷu
Đạo làm con phải hiếu
Đền đáp nghĩa sinh thành
Đừng đeo đuổi lợi danh
Mà quên người nuôi dưỡng
Họ chẳng mong được hưởng
Nhung lụa với bạc tiền
Chỉ mơ sống bình yên
Con ngoan hiền hạnh phúc
Dù cho đời trong đục
Phải hiếu nghĩa mẹ thầy
Trân trọng mỗi phút giây
Đừng chờ mùa Báo Hiếu !!!
4
Tiết Vu Lan thêm nặng lòng nỗi nhớ
Những vần thơ bao nức nở nghẹn ngào
Mất Mẹ – Cha là ác mộng chiêm bao
Âm – Dương cách trở Người ơi sao đành.
Mùa Thu về, Vu Lan mùa hiếu hạnh
Những ân tình…đành khắc cốt ghi tâm
Một bông hoa…cùng một nén hương trầm
Dâng kính Mẹ – Cha ngày rằm tháng Bảy.
Con luôn nhớ cái ngày xa xưa ấy
Con âm thầm, lăng lẽ ngắm Thu qua
Cắn vành môi mà nước mắt nhạt nhòa
Tia nắng tắt và đời con hiu hắt
Rằm tháng Bảy lệ long lanh khóe mắt
Tiếng ” ầu ơ” khoan nhặt lại vọng về
Một bông hồng…màu trắng đến tái tê
Theo gió thoảng Mẹ – Cha về chứng giám…!
RẰM THÁNG BẢY
5
VU LAN – NHỚ
Hôm nay ngày lễ vu Lan
Lòng con tâm đức hương nhang tỏ bày
Tổ tiên xa thẳm chân mây
Những mong gặp lại,tỏ bày nhớ thương
Máu kia vẫn chảy đỏ hường
Tổ tiên để lại cháu con ân thừa
Mẹ mang chín tháng nắng mưa
Cha lam lũ đủ bốn mùa sót thương
Con sinh ra được vuông tròn
Thân cha mẹ cũng héo mòn ran nan
Tiết vu Lan sương trắng lệ tràn
Lòng con cũng nẫu ruột gan nhớ về
Tổ tiên ơn đức sơn khê
Cha mẹ ơn dưỡng muôn bề xót xa
Tấc lòng dâng kính mẹ cha
Tâm hương dâng kính cùng là tổ tiên
Mong sao con cháu thảo hiền
Sống đời trong sạch tổ tiên vui mừng
Nay con nước mắt rưng rưng
Nhớ về nguồn cội ruột từng khúc đau
Chỉ mong có phép nhiệm màu
Để con gặp lại ngọc châu suối dòng
Sơn Hà biển cả mênh mông
Trong mơ cũng đỡ tủi lòng phần con
Dù cho xa cách muôn trùng
Nhưng ơn tiên tổ vẫn cùng ở bên
Máu vẫn chảy ruột vẫn mềm
Giống nòi còn đó tổ tiên hộ chì.
6
Tình cha mẹ
Chưa một lần con viết thơ về Mẹ
Cũng chưa từng đặt bút nghĩ về Cha
Bởi lời thơ dù sâu lắng mượt mà
Cũng không thể tả đầy ân nghĩa được
Hãy ví cha như những nguồn sống nước
Và coi mẹ là không khí trời xanh
Gửi cho con tất cả những ngọt lành
Mong con ấu mau trưởng thành khôn lớn
Tình cha lắm chưa một lần sóng gợn
Nghĩa mẹ đầy cũng chẳng chút mưa gào
Ân nghĩa nặng tận biển thẳm trời cao
Mà không thể bút nào ghi thấu nổi.
Vai mẹ gầy mồ hôi còn thấm gối
Tóc cha già vẫn phủ nắng màu sương
Chỉ mong con luôn vẹn lối êm đường
Không lạc bước giữa phong trần góc bể
Tình cha đó cao vời vợi là thế
Nghĩa mẹ đây sao có thể sâu bằng?
Như biển thẳm không thể thấu trời xanh
Mà ngòi bút tả thành “chân lý” được?
Đã là con đừng để mi mẹ ướt
Cũng chớ làm tổn hại đến lòng cha
Rồi mai đây ai cũng sẽ tuổi già
Tình cha mẹ vẫn mãi là “vĩnh cửu”!
7
vu lan nhớ mẹ
“Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ”
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!
Nhớ Mẹ – Đỗ Trung Quân
8
VU LAN VỀ
Vu lan về con thương mẹ , nhớ cha
Bao nỗi nhớ nhạt nhoà theo năm tháng
Để hôm nay trong lòng buồn lai láng
Thương rất nhiều nhưng biết làm sao đây
Con không quên hình ảnh mẹ hao gầy
Cha chân trần từng luống cày nhẹ bước
Người theo sau cùng con trâu đi trước
Dìu dắt con lúc cất bước vào đời
Tuổi còn nhỏ con chỉ biết vui chơi
Con hạnh phúc có mẹ cha bên cạnh
Không bao giờ để con mình bất hạnh
Lo cho con được ăn học nên người
Vu lan về mong cha mẹ vui tươi
Được siêu thoát , ngậm cười nơi chín suối
Con không quên những phút giây sau cuối
Tiễn mẹ cha mà dòng lệ nhạt nhoà
Tg : phạm Tuyết
9
MÙA VU LAN BÔNG HỒNG NÀO TẶNG MẸ
Mùa Vu lan bông hồng nào tặng Mẹ
Cả cuộc đời lặng lẽ tóc pha sương
Bụi thời gian hằn in dấu má hường
Dõi chân con từng bước đường chập chững.
Cho con xin một lần thôi cho xứng
Nghĩa sinh thành bền vững đến ngàn năm
Nhường chỗ khô chỗ ướt Mẹ giành nằm
Còng lưng gánh tháng năm dài cơ cực.
Đã bao đêm Mẹ lặng thầm thao thức
Mắt nhoè mờ đau nhức dõi trông mong
Con ngủ ngon Mẹ vẫn chẳng yên lòng
Lo gió lạnh sợ đục trong ngoài đó.
Cho con xin một lần là cơn gió
Xua nhọc nhằn hằn đỏ dấu thời gian
Để ngày mai màn đêm có lụi tàn
Con mãi được hoà tan trong tình Mẹ.
Lễ Vu lan bông hồng cài lặng lẽ
Xin nguyện cầu cho Mẹ mãi bình an!
Nguồn: St
10
VU LAN THƯƠNG MẸ, NHỚ CHA…
Mẹ ơi, con đã trở về!
Sau bao giông tố, bùa mê của đời…
Đã đi cuối đất, cùng trời
Chồn chân lại muốn về nơi sinh thành
Về thăm lại lũy tre xanh
Lời ru xưa Mẹ vẫn dành cho con
Thương Cha nay đã không còn
Bước đi Mẹ cũng vẹt mòn tháng năm
Đường đời muôn sự oái oăm
Chông gai mãi cũng êm đằm yêu thương
Buồn vui như gió qua đường
Mai này về cõi vô thường hoan ca
Vu Lan thương mẹ, nhớ cha
Chim kêu cây trái nở hoa đầy vườn…
thơ: Đặng Vương Hưng