- NHỊN..!
Nhịn để chịu đựng đắng cay,
Nhịn để đối phó kẻ hay ghét mình.
Nhịn để chữ nghĩa chữ tình vẹn nguyên,
Nhịn để nghe một lời khuyên.
Nhịn để theo dõi kẻ điên làm càn,
Nhịn để kiên trì bền gan.
Nhịn để ta được bình an trong đời,
Nhịn để nắm bắt thiên thời.
Nhịn để thấu hiểu miệng đời thế gian,
Nhịn để qua khỏi gian nan.
Nhịn để cảnh giác kẻ gian hai lòng,
Nhịn để nhìn rõ đục trong.
Nhịn để suy nghĩ và không làm liều,
Nhịn để qua cơn bão chiều.
Nhịn để giảm tránh những điều xấu xa,
Nhịn để phòng kẻ hại ta.
Nhịn để tỉnh táo nhìn ra kẻ thù…
2. Vô Thường.
Vô thường một kiếp nhân sinh
Hôm nay còn thở thì mình cứ vui
Chẳng ai mua bán nụ cười
Tâm an lòng nhẹ đất trời bình yên.
Ai mà chẳng có ưu phiền
Chỉ là học cách an nhiên giữa đời
Ai mà chẳng lúc chơi vơi
Dặn lòng bình thản một đời an vui.
Biết ơn những phút ngậm ngùi
Cho ta ngày mới nụ cười nhẹ tênh
Biết ơn ngày tháng chênh vênh
Cho ta ý chí vươn lên cùng người.
Muôn cây hướng ánh mặt trời
Dẫu cho vạn vật đổi dời ngày đêm
Sông kia nào mãi êm đềm
Trải qua giông bão mới thêm đất bồi.
Đời người cũng vậy mà thôi
Khóc cười, yêu ghét cũng trôi tháng ngày
Mong khi nhắm mắt xuôi tay
Lòng không luyến tiếc chuỗi ngày đã qua.
Vô thường một kiếp cỏ hoa.
3. Bao Năm
Bao năm rồi con vẫn mãi lang thang
Bấy nhiêu lượt nhìn lá vàng rơi xuống
Kiếp mồ côi đời gian truân sầu muộn
Quá đớn đau lệ cũng muốn cạn dòng.
Đêm đêm về một bóng vẫn chờ mong
Đời không Mẹ đói lòng chăn gối thiếu
Bước hẩm hiu sớm chiều ai thấu hiểu
Thân nổi trôi cam chịu kiếp không nhà.
Áo rách mòn chắp vá giữa phong ba
Thèm hơi ấm đậm đà hương của Mẹ
Tiếng yêu thương con nghe từ tấm bé
Giờ thầm mong chỉ gọi khẽ một lần.
Tháng ngày dài lận đận giữa phù vân
Ôm cay đắng ngàn phần đau đớn quá
Hoàng hôn buông còn bôn ba đất lạ
Chân liêu xiêu đang gục ngã giữa đời.
Cỏ Hoang Tình Buồn
4. NỬA ĐỜI SAU
Sao cũng được, nửa đời sau bình thản
Chẳng còn ưa quá náo nhiệt ồn ào
Ta xem nhẹ những danh vọng hư hao
Đời dư dả hay bần cùng cũng vậy.
Miễn lòng ta bình an không sóng dậy
Biết cúi mình trầm tĩnh chẳng bon chen
Kệ hơn thua được mất hay sang hèn
Giữ tâm trạng của ta dần lắng xuống.
Không phải cứ rạch ròi sai hay đúng
Và chẳng còn hiếu thắng chuyện trắng đen
Để cho mình đón mỗi ngày an nhiên
Đơn thuần sống như lá cây ngọn cỏ
Khi nào thích lại rong chơi đây đó
Ngắm mây trời sông nước như gấm hoa
Gặp bạn bè tán gẫu chuyện gần xa
Cứ tự tại ung dung cùng năm tháng
Buông xuống hết những tâm tư trĩu nặng
Chẳng tính toan, chẳng cố thấu lòng người
Ngờ nghệch chút , hờ hững chút thế thôi
Có như vậy ta mới không phiền não
Dành yêu thương và tấm lòng thơm thảo
Cho người thân và bạn hữu quanh mình
Cứ chân tình trọn một kiếp nhân sinh
Ngoảnh nhìn lại chẳng bao giờ hối tiếc…!
5. HÃY BUÔNG ĐI !
Hãy buông bỏ con nhe
Buông đi con đừng hơn thua tranh chấp
Bởi tục trần vật chất tựa khói mây
Ánh Nguyệt soi còn lúc khuyết khi đầy
Của trăm họ sao về tay một chủ. Buông đi con, biết bao nhiêu mới đủ
Rời túi tham để khỏi phụ tình đời
Mình thêm giàu để người khác chơi vơi
Nhiều tiền của cũng phải rời cõi thế
Buông đi con, đời chính là dâu bể
Không thương người ..có trí tuệ được chi ?
Uy quyền nào,bằng đạo đức từ bi ?
Bởi tất cả không gì hơn Phước Báu
Buông đi con, để hiểu xa nhìn thấu
Trong nguy nan chỉ phước báu cứu mình
Vàng, bạc,xe,nhà..là của phù sinh
Chỉ có nghiệp mới bên mình mãi mãi
Buông đi con, để thấy lòng thư thái
Được nụ cười,ôn lại buổi ban sơ
Thân hồn nhiên vui vẻ với tuổi thơ
Thật hạnh phúc là bến bờ thân thiện
Buông đi con, cho khổ,nguy, tan biến
Sống hoà mình hiếu thiện để lòng thanh
Đêm an yên với giấc ngủ trong lành
Ngày thoải mái với công danh chính thuận
Buông đi con, và tâm an trí vững
Tin quanh ta, Nhân Quả chứng không rời
Làm thiện hiền, tin đến phút tàn hơi
Rời cõi tạm có Phật trời tiếp đón…!!!
Hãy buông bỏ tất cả con nhé !
6. Yêu sao
Yêu sao đôi mắt mẹ hiền
Giàu lòng nhân ái rộng miền bao dung
Đời nghèo vật chất mông lung
Lạc quan mẹ sống hoà chung tiếng cười
Tình thương sánh tựa biển trời
Có trong mắt mẹ một đời hy sinh
Cho con cho nghĩa cho tình
Quên đi vất vả thân mình sớm hôm
Vòng tay ấm áp mẹ ôm
Ru con giấc ngủ đêm hôm mỏi mòn
Lời ru da diết lòng con
Khắc sâu trong dạ sắt son không mờ
Những ngày thơ ấu dại khờ
Mẹ yêu mẹ nựng vô bờ vì con
Giờ đây bé bỏng chẳng còn
Vẫn lo vẫn ngóng trông con sớm chiều
Mẹ ơi! thương quá thật nhiều
Giản đơn dung dị mỗi chiều bên con
Mong mẹ ăn tốt ngủ ngon
Để con nương tựa để con cậy nhờ
Cuộc đời sóng gió đợi chờ
Gập ghềnh khúc khuỷu ai ngờ ai hay
Sểnh chân lỡ chệch vòng quay
Nhìn vào mắt mẹ thấy ngay đường về.
7. Kiếp người
Kiếp người vần vũ mây trôi
Ngoảnh đi ngoảnh lại nửa đời đã qua
Đỉnh cao danh vọng nở hoa
Cũng theo năm tháng nhạt nhoà khói sương.
Nắng chiều níu bóng tà dương
Hoa tàn níu chút sắc hương cuối mùa.
Ngày cuối níu phút giao thừa
Biệt ly cố níu ngày xưa ấm nồng.
Cõi đời thật giả hư không
An yên trốn chạy giữa dòng bon chen
Con người trốn chạy kiếp hèn
Mà sao duyên nợ bao phen rã rời.
Nửa cuối sẽ sống thảnh thơi
Sẽ gieo tâm thiện gặt đời an yên
Sẽ buông bỏ hết muộn phiền
Sẽ luôn trân quý và yêu thương mình.
Kiếp người cũng có bình mình
Cũng có trưa nắng… lung linh chiều tà
Chỉ cần ta được là ta
Xế chiều tâm vẫn nở hoa cho đời.
8. Thơ Không Tựa
Đừng nhìn đời bằng ánh mắt bi quan
Bởi có gian nan thì mới là cuộc sống
Con người sinh ra ai chẳng có ước vọng
Nhưng mỗi cuộc đời số phận đều khác nhau.
Đừng nhìn đời bằng ánh mắt khổ đau
Ta mới sinh ra câu chào là tiếng khóc
Vì vậy cho nên mình cần phải chắt lọc
Những thứ vô tình để đừng khóc bi ai.
Xin hãy nhìn đời qua ánh nắng ban mai
Ngắm lá chơi hoa đón ngày dài đang tới
Gió hát Mây trôi giữa khung trời diệu vợi
Cảnh sắc thanh bình đang đợi khúc tình ca.
Xin hãy nhìn đời bằng ánh mắt thiết tha!
Hãy học cách im lặng
Trước câu chuyện thị phi
Cuộc đời này ngắn lắm
Đâu đáng để sân si
Hãy học cách im lặng
Đừng đắn đo thiệt hơn
Giữ tâm mình tự tại
Muộn phiền sẽ chẳng còn
Hãy học cách im lặng
Trước bao điều dèm pha
Bận lòng chi những kẻ
Dựng câu chuyện làm quà
Hãy học cách im lặng
Trước miệng lưỡi thế gian
Dù dòng đời vạn biến
Chỉ cần lòng bình an
Hãy học cách im lặng
Học cách để bỏ buông
Để sau bao sóng gió
Chỉ còn lại yêu thương.
9. KHỔ QUA
Ở đời ai chẳng trả – vay
Đó là nhân quả xưa – nay tạo thành
Cảnh khổ để giúp chúng sanh
Nhận ra sự thật xung quanh cuộc đời !
Đến khi thân xác rã rời,
Tâm mang phiền não rối bời chẳng yên !
Tận cùng đau khổ, đảo điên…
Là lúc THỨC TỈNH, nhân duyên đến rồi*
Chỉ vì bản ngã cái tôi*
Chạy theo danh, lợi,….lôi thôi cõi trần
Ham muốn, vọng tưởng, si, sân,….
Phân biệt, kiến chấp nơi thân của mình,
Còn trong bể khổ vô minh
Luân hồi lục đạo tử sinh bao lần
Nói xa rồi lại nói gần
Kiếp người vay trả nghiệp trần đã gây
Chấp thân nên mới đọa đày
Mỗi ngày trói buột sợi dây ta bà*
Quên luôn nguồn cội quê nhà*
Quên luôn nhiệm vụ* của ta kiếp này
Bao nhiêu sự thật phơi bày
Tánh người là vậy, vẽ bày làm chi
Hại người ta sẽ được gì ?
Ác nhân – ác báo đến khi nào ngừng
Lúc vui sao chẳng biết dừng
Khi vào cảnh khổ chẳng ngừng khóc than
Sân, si, trách móc nói ngang
Gieo thêm nghiệp chướng tội mang chất chồng,
Nhờ Thầy cúng hết hạn không?
Lại thêm bùa ngãi như gông xích xiền
Đi Chùa cầu được bình yên?
Sao không tìm hiểu não phiền từ đâu !
Thành tâm sám hối quày đầu
Tu Thân – Khẩu – Ý * nhiệm mầu xảy ra
CHỊU KHỔ THÌ KHỔ MỚI QUA
Thuận theo nhân quả đặng mà tùy duyên
Hành theo lời phật đã khuyên
Chánh Pháp Nhãn Tàng* được truyền nơi tâm
Tích bồi công đức thậm thâm*
GIÁC NGỘ – GIẢI THOÁT mê lầm trần gian.
10 Ngày xưa cứ ngỡ đời này
Ai ai cũng sống, thẳng ngay nặng tình
Nhưng nào phải như ý mình
Trò đời lắm cảnh, trọng khinh sang hèn.
Người nghèo tối lửa tắt đèn
Không ai nhìn tới, cũng bèn lặng im
Dường như tình nằm ngoài tim
Giàu sang phú quí, dễ tìm thấy nhau.
Khi xưa nghèo đói cháo rau
Tình sâu nghĩa nặng, trước sau vẹn tròn
Ngày nay cuộc sống vàng son
Nhưng tình phai nhạt, chẳng còn mấy cân.
Cho dù máu mủ tình thân
Khi nghèo cũng chẳng, ai cần đến ta
Nhìn đời quả thật xót xa
Tình thua tiền thắng, lòng ta ngậm ngùi.
Trăm năm nhìn tới nhìn lui
Giàu nghèo rồi cũng, chôn vùi đáy sâu
Nào ai giữ được bền lâu
Xuôi tay nhắm mắt, trong câu Vô thường…