Sơ Lược Bài Viết
Thơ vô thường xóa ưu tư
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Sinh già bệnh chết thấy rõ ràng
Thế trần uế trượt như mành lưới
Phủ kín nhân sinh xiết tâm cang
Lộn quanh cơm áo không ngừng nghỉ
Công hầu khanh tướng đuổi đa đoan
Ái tình nhiễu tâm , thân mệt mỏi
Một đời bôn tẩu chuốc khổ nàn
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Ngày lại ngày qua trong bất an
Cuối đời suy khờ và lọm khọm
DANH kia sao đấu nghiệp đeo mang
Mắt mờ tai điếc cùng bệnh tật
LỢI nọ tuôn trôi kéo thân tàn
Muộn rồi khi hay đời vô nghĩa
Hồn về chín suối thân vào quan
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Gian nan ít nhiều bởi nghiệp mang
Nghiệp mang đa phần đều không nhẹ
Nên đời vất vả với khổ nàn
Khổ nàn đến chết nào có hết
Nghiệp vay chưa trả tội thêm mang
Thân sau đáo lai nghiệp chồng tội
Tam đồ ác đạo ắt phải quàng
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Bát Khổ trong ta quá rõ ràng
Sao còn mê đắm theo hình sắc
Uổng kiếp thọ thân chốn trần gian
Trần gian tạm giả suy cùng tận
Nghiệp trả không vay tội chẳng quàng
Chẳng quàng thân nghiệp tâm thanh thản
Đoạn số thân người cũng bình an
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Mau mau trở gót kẻo muộn màng
Pháp môn Tịnh Độ phương cứu cánh
Di Đà lục tự đáng cưu mang
Cưu mang lục tự trong thời khắc
Gia đạo vuông tròn phúc thịnh khang
Nghiệp cũ tan dần đời thêm ấm
Nghiệp sạch tình không về Lạc Bang
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Người đến tội mang nên khổ nàn
Cũng bởi sa bà đầy uế trượt
Khởi tâm động niệm nghiệp đeo mang
Tây phương tiếng dữ còn không có
Cảnh vật thanh bình gọi Lạc Bang
Di Đà tâm niệm thời cấp cấp
Đài sen phương ấy tỏa hào quang
Nhân sinh một kiếp lắm gian nan
Buông nhẹ thế sự hướng Tây Phang.
Một kiếp sinh tồn hằng tu chỉnh
Tâm chốn tây phương, nhẹ thân phàm
Thân phàm nhất nhất cùng một niệm
Một niệm sa bà chốn khổ nàn
Một niệm thoát ly sa bà khổ
Một niệm Di Đà về Lạc Bang
Thơ Con ếch Tự Cao
Đáy giếng cạn ếch ngồi vênh váo
Giương mắt tròn thao láo ngẩng trông.
Rung đùi trạng ếch tán ngông :
Gương trời bất quá bằng vung úp nồi !
Thôi mặc kẻ bảo trời cao rộng
Ta cúi đầu kẻo đụng vào trời.
Quả là thế giới giếng khơi,
Giang sơn trạng ếch gấp mười trời xanh !
Ếch đắc chí nhảy quanh đáy giếng
Chán lại ngồi hếch miệng hát chơi.
Cúi đầu chỉ sợ đụng trời
Vẫn giương trố mắt coi trời bằng vung.
Kẻ tự đắc lạ lùng là thế !
Tưởng mình to hơn bể hơn trời
Chẳng qua hạt bụi bỏ rơi
Ngồi trong đáy giếng biết mình là ai…?
Thơ 1 là tất cả, tất cả là 1
Tôi mua một chỗ ngồi
Bằng ly cà phê đá
Chỉ để nhìn thiên hạ
Có ai,khác, mình k .
Tôi mua một bông hồng
Tặng mình ngày Sinh Nhật
Bông hồng tươi thơm ngát
Đâu biết tôi đã già.
Tôi mua một bài ca
Của người mù giữa chợ
Lời ca k hạnh phúc
Nhưng đổi đc chén cơm .
Tôi mua một nỗi buồn
Bằng cả đời lận đận
Nhưng k ai chịu bán
Vì ai cũng giống tôi.
Tôi đành mua chỗ ngồi
Giữa khu rừng cỏ dại
Chỉ để thầm nghĩ lại
Mình với cỏ giống nhau.